“Cô giàu có phải không ạ?”

Hai đứa trẻ co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời người phụ nữ: “Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?”

Người phụ nữ đang bận rộn, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, nhưng khi nhìn xuống đôi chân của hai đứa trẻ, cô thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì dầm mưa.

“Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng”. Hai đứa trẻ lặng lẽ bước theo người phụ nữ vào nhà, hai đôi dép sũng nước được đặt lên bệ để hong cho khô.

Người phụ nữ mang cacao nóng, bánh mì và mứt cho bọn trẻ, cô hy vọng một chút thức ăn này có thể làm ấm lòng bọn trẻ trước cái giá lạnh bên ngoài. Đưa thức ăn xong, cô quay trở lại bếp tiếp tục tính toán các khoản chi tiêu đau đầu của mình.

(Ảnh: Pixabay)

Không khí yên ắng trong phòng khách, nơi hai đứa trẻ đang ngồi ăn khiến người phụ nữ cảm thấy hơi là lạ. Cô đi vào phòng khách, cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng lại rụt rè, cất giọng hỏi: “Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?”

Người phụ nữ nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình, khẽ thở dài: “Không đâu cháu ạ, cô không giàu có đâu!”

Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa: “Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê”. Giọng của cô bé nghe có vẻ thèm thuồng.

Sau khi ăn xong chỗ bánh mì với mứt và uống hết tách cacao nóng, hai đứa trẻ cầm xấp báo cũ rời đi, bước ra ngoài trong ngọn gió rét căm căm và không quên cám ơn người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ nghĩ, thật ra chúng không cần cám ơn cô vì những gì chúng đã làm cho cô còn hơn thế nữa.

Bộ tách và đĩa của cô chỉ là loại bằng gốm màu xanh bình thường có thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào, nhưng chúng là một bộ, rất hợp với nhau. Cô bước vào bếp, khuấy nhẹ nồi súp và nếm thử món khoai tây đang đặt trên bếp, tất cả đều rất phù hợp. Cô nghĩ đến mái nhà cô đang ở, người chồng với công việc ổn định… tất cả đều rất phù hợp với cô.

Người phụ nữ trở lại phòng khách, cô dọn dẹp lại bàn ăn, cô nhìn vết bùn từ hai đôi dép ướt sũng của hai đứa trẻ vẫn còn đọng lại trên bệ, cô không lau vết bẩn đó đi. Người phụ nữ muốn lưu giữ lại dấu vết đó để nhắc nhở cô không quên rằng mình là người giàu có đến mức nào.

Nếu bạn thõa mãn với những gì bạn đang có trong cuộc sống của mình, bạn sẽ cảm thấy mình có thật nhiều, mình thật giàu có. Còn nếu bạn chỉ chú ý đến những điều mình không có được, bạn sẽ cảm thấy không bao giờ đủ, sẽ cảm thấy khổ sở vì sự thiếu thốn đó.

(Sưu tầm)

Xem thêm:

Published by

Recent Posts

Cải tạo bếp cũ, cặp vợ chồng phát hiện kho báu từ thế kỷ 17

Một cặp vợ chồng người Anh đã tìm thấy một kho tiền xu từ thế…

51 phút ago

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Nga: ‘Tổ quốc không phải để bán’

Nga sẽ không nhượng lại bất kỳ lãnh thổ nào để đổi lấy triển vọng…

1 giờ ago

Tai nạn nghiêm trọng liên quan đến xe AITO Wenjie M7 của Huawei, 3 người thiệt mạng

Vài ngày trước, một chiếc xe AITO Wenjie M7 của Huawei đã bị tai nạn…

2 giờ ago

Washington Post: Tổng thống Zelensky đã nói dối công chúng về thương vong của quân Ukraine

Tổng thống Ukraine Zelensky đã cố tình nói dối công chúng về mức độ tổn…

2 giờ ago

Vụ thi thể khô trên sofa: Điện thoại bị tháo sim, nhiều đồ đạc được dọn sạch

Liên quan vụ thi thể nữ giới được phát hiện trong căn chung cư ở…

2 giờ ago

Google thử nghiệm dùng công cụ AI trong kết quả tìm kiếm

Lần tới khi bạn yêu cầu Google trợ giúp về một vấn đề nào đó,…

2 giờ ago