Nhiều người Mỹ tự hỏi, liệu sau khi tiêm phòng vắc-xin ngừa virus viêm phổi Vũ Hán, cuộc sống có trở lại bình thường như trước khi đại dịch xảy ra hay không. Trên thực tế, vắc-xin không thể giúp họ trở lại cuộc sống như trước đại dịch, mọi người phải thích nghi với sự cô đơn chắc chắn sẽ nảy sinh trong trạng thái bình thường mới.

shutterstock 1694471038
(Ảnh minh họa: Shutterstock)

Nhiều người Mỹ cho biết, ngay cả khi đã được tiêm phòng, cuộc sống của họ vẫn không khác mấy so với trước khi xảy ra đại dịch Covid-19. Thay vì đi chơi, họ thích ở nhà. Thay vì đi thăm người thân, bạn bè hoặc tham gia các chuyến du lịch “muốn đi là đi” như trước kia, mọi người vẫn cảm thấy cô đơn và tiếc nuối vì không thể dễ dàng tụ họp với người thân, bạn bè.

Những người thân yêu phải cách ly với nhau

Bà Gridwell đến từ bang Indiana, Mỹ, nói với CNN trong một cuộc phỏng vấn rằng cuộc sống hiện tại của bà không khác nhiều so với năm ngoái.

Bà cho biết, trước khi tiêm phòng cho hai cháu trai, bà không đi du lịch, hay thăm hỏi người thân trong gia đình. Trong thời gian có dịch, các hoạt động ngoài trời của bà chỉ giới hạn ở việc đến cửa hàng tạp hóa và cây xăng 2 đến 3 tuần một lần. Trạng thái bình thường mới này không ảnh hưởng quá nhiều đến bà.

Nhưng bà Gridwell cũng kể rằng trước khi xảy ra đại dịch, bà đã đưa cháu trai đến trường mỗi ngày. Nhưng đã một năm kể từ ngày dịch viêm phổi Vũ Hán bùng phát, bà đã không được nhìn thấy con gái và cháu trai của mình. Vì vậy bà rất tiếc nuối: “Tôi rất mong được ở bên các cháu ngoại. Tôi đã bỏ lỡ một năm trưởng thành của chúng.”

Ngoài ra, cô Joanne, sống tại Vancouver, cũng cho biết, cha của cô khăng khăng rằng mọi người đều phải tiêm phòng trước khi chạm vào người ông. Nhưng cô ấy nhấn mạnh, “nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng tôi thực sự sợ hãi.” Những lo ngại về tác dụng phụ và tính an toàn của vắc-xin đã khiến cô ấy lưỡng lự về việc có nên tiêm phòng hay không. Vì mong muốn được gặp cha cuối cùng cô ấy đã tiêm vắc-xin.

Mối quan hệ giữa mọi người ngày càng lạnh nhạt

Cô Joanne là một người pha chế rượu và thích gặp gỡ những người bạn mới tại nơi làm việc. Nhưng sau khi dịch bệnh bùng phát, cô cảm thấy rằng “vì sức khỏe của tôi, ngay cả khi dịch bệnh đã qua, tôi sẽ không bao giờ quay lại công việc của một người pha chế.”

Ngoài ra, cô Joanne cho biết trong thời gian dịch bệnh, cô thậm chí bắt đầu có khoảng cách tình cảm với bạn bè và từ chối mọi lời mời đến quán bar hay đi ăn uống. “Tôi không thích thế giới mà tôi nhìn thấy khi đi ra ngoài. Việc ở nhà có thể khiến tôi giả vờ như mình không biết gì về tất cả những điều này.”

Chung sống với trạng thái bình thường mới

Theo báo cáo từ King 5, Tiến sĩ Johnson thuộc Tổ chức Sức khỏe Hành vi MultiCare cho biết, mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi khi phải thích nghi với điều bình thường mới này. Nhưng lúc này trước tiên họ nên bình tĩnh lại và suy nghĩ nhiều hơn về “sự tự do mà mình có”, đồng thời giữ mối quan hệ xã hội với những người khác trong khi đảm bảo an toàn cho chính mình.

Trong đại dịch, nhiều người đã phải chịu cảnh thống khổ khi người thân, bạn bè qua đời, thất nghiệp. Nhưng ông Johnson nhấn mạnh, lúc này con người nên nhìn về tương lai và sống chung với sự “cô đơn” bình thường mới này. Mọi người nên phân biệt rõ những cảm giác bất lực, buồn bã, và thử phân tán sự chú ý của mình vào những việc khác. Nhưng ông Johnson cũng nói: “Nếu công chúng vẫn không thể thoát khỏi tâm trạng thấp thỏm do dịch bệnh mang lại, có lẽ họ nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ một chuyên gia tư vấn sức khỏe tâm thần trong một khoảng thời gian thích hợp.”

Giang Tuyết, Vision Times

Xem thêm: