Frank Lipman: Ông là một bác sĩ. Liệu chuyên môn có liên quan gì với quan tâm của ông trong Một Tâm Trí không?

Larry Dossey: Có chứ, tất nhiên rồi. Vào giai đoạn ban đầu trong sự nghiệp của một bác sĩ nội khoa, tôi đã trải nghiệm một số sự kiện mà đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của tôi về ý thức. Những trải nghiệm này đã làm tôi mất đi sự tự tin của mình.

Cũng như bao người khác, tôi từng tin tưởng rằng tâm trí và não bộ về cơ bản là giống nhau. Nhưng khi tôi bắt đầu trải nghiệm các giấc mơ biết trước tương lai, tức là thu thập được các thông tin về tương lai trước khi sự kiện xảy đến, tôi bắt đầu nghi ngờ quan niệm cho rằng hiện tượng loại này không thể xảy ra. Và đây không phải là trải nghiệm chỉ của riêng tôi; các bệnh nhân của tôi, cũng như các y tá và bác sĩ khác, cũng chia sẻ với tôi các trải nghiệm tương tự.

Vào cuối những năm 1980, các thử nghiệm nhằm đánh giá ảnh hưởng của thiện ý chữa bệnh và cầu nguyện lên tiến trình điều trị ở những bệnh viện vùng xa xôi, đã được xuất bản trên tạp chí y học.

Các thử nghiệm tương tự cũng đã được tiến hành trên sinh vật không phải người cũng như trên các cơ quan nội tạng và tế bào. Kết quả của những thử nghiệm này có hàm ý mạnh mẽ rằng tâm trí của chúng ta không bị giới hạn trong phạm vi của não bộ. Các ý định, suy nghĩ, và mong muốn của chúng ta có thể siêu xuất khỏi cơ thể và thay đổi “thế giới bên ngoài”.

Một số đánh giá trong lĩnh vực này, gọi là phân tích hệ thống/ tổng hợp, đã được xuất bản. Đây là cách kết hợp các kết quả của rất nhiều nghiên cứu nhằm có một cái nhìn tổng quan về một lĩnh vực nhất định. Rất nhiều những phân tích loại này đã được xuất bản trên các tạp chí bình duyệt. Hầu hết trong số chúng đều rất xác thực, từ đó cho thấy những kết quả này là có thật. Dù vậy, chúng ta vẫn chưa thật sự nhận thức chúng một cách đúng đắn.

Hầu như những người theo chủ nghĩa hoài nghi luôn phớt lờ điều này, nhưng quan trọng là rất nhiều những thử nghiệm loại này đề cập đến không chỉ các ảnh hưởng trên con người mà cả trên động vật, thực vật, vi khuẩn, và thậm chí cả các phản ứng hóa học. Tại sao điều này lại quan trọng đến vậy?

Vì những người theo chủ nghĩa hoài nghi thường nhận định rằng nếu một người có các phản ứng với, ví như, quá trình lành vết thương của một cá nhân ở địa điểm khác, thì đó chỉ là hiệu ứng placebo (giả dược) mà thôi — tức là kết quả của suy nghĩ, sự ám thị, hay kỳ vọng mang tính chất tích cực. Nhưng nếu một loài động vật, thực vật, vi khuẩn, hoặc các phản ứng sinh hóa bị tác động đến, thì ảnh hưởng tác động từ xa đó không thể xem là hiệu ứng placebo (giả dược) bởi vì, ít nhất như chúng ta biết, động vật, thực vật, vi khuẩn và các chất hóa học không có khả năng suy nghĩ một cách tích cực. Chúng không thể có các phản ứng placebo. Vậy nên những nghiên cứu trên sinh vật không-phải-người này là những dẫn chứng mạnh mẽ cho thấy các tác động trị liệu từ xa, có ý thức làm trung gian, và các hiện tượng phi cục bộ tương tự là có thật, tức là chúng ta không phải đang tự đánh lừa bản thân mình.

Chỉ bằng cách nhận thức ra, tại tầng cảm xúc sâu thẳm nhất, sự liên kết của chúng ta với nhau và với chính Trái đất này thì chúng ta mới có thể đủ can đảm để đưa ra những quyết định khó khăn cần thiết cho sự sinh tồn.

Những thử nghiệm đa dạng này hướng đến Một Tâm Trí. Chúng cho thấy rằng một số phương diện của ý thức chúng ta hoạt động bên ngoài não bộ và thân thể con người, và không thể bị phong tỏa hay giới hạn, bởi vì nó mang tính chất phi cục bộ/ vô hạn. Và nếu nó là vô hạn, thì tâm trí sẽ không có biên giới và phải hòa lẫn với tất cả các tâm trí còn lại.

Những nghiên cứu khác gọi là các thử nghiệm “tiên lượng” hay các thử nghiệm trong lĩnh vực “nhận thức dự cảm”, cho thấy rằng chúng ta có thể thu thập thông tin về tương lai, ngay cả trước khi sự việc đó xảy ra.

Khi đặt những bằng chứng lại cùng nhau, một bức tranh toàn cảnh về ý thức sẽ xuất hiện, có nghĩa là tâm trí của chúng ta không phải là cục bộ hay giới hạn vào những điểm nhất định nào đó trong không gian hay thời gian. Và nếu tâm trí của chúng ta không có biên giới, trong một chiều không gian nào đó chúng hẳn phải kết hợp với nhau để hình thành nên một tâm trí đơn nhất, một thực thể đơn nhất, cái mà tôi gọi là Một Tâm Trí.

Frank Lipman: Điều này nghe có vẻ hơi mang tính cách mạng, ông có nghĩ vậy không?

Larry Dossey: Trước đây tôi cũng thường nghĩ vậy, nhưng giờ không còn nữa. Các ý tưởng mới trong lĩnh vực khoa học, nghệ thuật, âm nhạc, toán học, giáo dụ… thường nghe có vẻ như khá cách mạng lúc mới được đề xuất. Xu hướng này là đặc biệt đúng khi thảo luận về phương diện ý thức. Như một nhà khoa học theo chủ nghĩa hoài nghi đã nhận xét cho ý tưởng về ý thức phi cục bộ, không giới hạn như sau: “Đây là điều tôi sẽ không thể tin, ngay cả nếu nó đúng”.

Nhà vật lý học Max Planck, người lập nền tảng chính cho vật lý lượng tử, đã gặp phải sự chống đối loại này. Ông cho rằng thế hệ những nhà khoa học già hơn sẽ lụi tàn dần, để cho những cá nhân trẻ hơn, có cách nhìn cởi mở hơn thế chỗ. Quan điểm của Planck có thể được hiểu như sau: “Khoa học thay đổi sau khi thế hệ khoa học này chết đi, nhường chỗ cho thế hệ khoa học khác”.

Một sự thay đổi triệt để về căn bản trong bất cứ lĩnh vực nào hầu như sẽ luôn vấp phải sự chống đối.

Cũng tương tự như vậy trong lĩnh vực khoa học. Rất nhiều người theo chủ nghĩa hoài nghi có xu hướng nghĩ rằng các khái niệm truyền thống của chúng ta về ý thức, hay bộ não, đã được đặt định chắc chắn như đá rồi.

Nhưng các quan điểm mới về nhận thức vẫn tiếp tục xuất hiện trong lịch sử. Vào thế kỷ 20 chúng ta đã thấy một tràng các khái niệm mới về ý thức — vô thức, tiền ý thức, tiềm ý thức, và vô thức tập thể. Một Tâm Trí là một phiên bản của vô thức tập thể, mà đã được miêu tả khái quát bởi nhà tâm lý học lỗi lạc Carl Jung, nhà tâm lý học William James, và rất nhiều người khác nữa. Nhưng chúng tôi có thứ mà hai nhà khoa học Jung và James không có: rất nhiều bằng chứng thực nghiệm để chứng minh cho khái niệm này.

Frank Lipman: Nhận thức về Một Tâm Trí đã tạo nên sự khác biệt gì trong cuộc sống của ông?

Larry Dossey: Nhận thức về Một Tâm Trí đã mang đến cho tôi sự bình an, tĩnh tại, và niềm vui.

Anh thấy đấy, bẩm sinh tôi là một người hướng nội, có thiên hướng đơn độc. Nhận thức về vị trí của tôi trong Một Tâm Trí đã giúp tôi vượt qua thiên hướng cô lập thiên bẩm. Tôi cảm thấy tôi đã tìm thấy được một nơi chân thật hơn trong vũ trụ. Nó giống như khi anh về nhà và nhận ra rằng anh chưa từng rời khỏi căn nhà đó. Nó là một loại cảm giác thuộc về cái gì đó, như tìm thấy vị trí tự nhiên của anh trong cấu trúc vĩ đại của vạn vật.

Nỗi sợ cái chết muôn thuở của con người đã không còn nữa. Là một bác sĩ, đây là điều quan trọng đối với tôi, bởi vì tôi tin rằng nỗi sợ cái chết và sự hủy diệt đã gây nên nhiều đau khổ hơn xuyên suốt trong lịch sử nhân loại so với tất cả các loại bệnh tật thể xác gộp lại. Một Tâm Trí sẽ giảm bớt cái nỗi lo sợ đó cùng với sự đau khổ đi kèm. Tại sao? Một Tâm Trí đặt ra sự bất tử bằng tính chất vô tận của chúng ta trong thời gian và không gian.

Sự nhận thức về Một-Tâm-Trí đã ảnh hưởng đến cách tôi liên hệ với những người khác. Tôi trở nên ít tranh đấu hơn, cho đi nhiều hơn, giúp đỡ nhiều hơn, thấu hiểu hơn những khó khăn và vấn đề của người khác, và tương tác nhiều hơn với họ. (Tôi vẫn còn phải nỗ lực nhiều!)

Sự nhận thức về Một-Tâm-Trí giúp tôi thấy được mình có thể tạo ra sự thay đổi như thế nào. Trong xã hội ngày nay, chúng ta có thể cảm thấy quá sức trước những thách thức mà chúng ta đang phải đối mặt. Nỗ lực của tôi – một cá thể đơn độc có thể tạo ra thay đổi gì? Một Tâm Trí gia tăng cảm nhận của chúng ta về sự đủ đầy và những điều khả thi, bởi vì thông qua nó chúng ta có thể tiếp cận với tất cả trí huệ và kiến thức. Chúng ta nhận ra rằng không cần phải biết và làm mọi thứ một cách độc lập, bởi vì chúng ta là một phần của Kết Nối Vĩ Đại. Chúng ta không bao giờ đơn độc. Chúng ta là một đội nhóm lớn vô tận, không phải là một con sói lẻ loi. Áp lực sẽ nhẹ đi. Một cảm giác nhẹ nhõm của tâm trí và tinh thần sẽ xuất hiện, và có lẽ một chút óc hài hước nữa. Đó chính là sự khác biệt rồi!