Con người sống trên đời, chẳng thể mong cầu vạn sự như ý, chẳng thể muốn được đường đời phẳng lặng. Khi đối diện với khó khăn, sở dĩ con người vẫn cảm thấy sợ hãi chủ yếu là vì vẫn còn mong cầu và sợ mất mát. Suy cho cùng, sự mạnh mẽ của nội tâm chính là dám đối mặt với hiện thực, có thể dốc sức hành sự, nhưng vì hiểu thiên mệnh nên không lo lắng âu sầu. Những bài học trí tuệ về tâm thái không sợ hãi, không hoảng hốt này có rất nhiều, rất nhiều bài học là từ các bậc Thánh nhân, hiền nhân. Dưới đây chỉ là một câu chuyện lịch sử nhỏ có phần thú vị và gần gũi.

Trí tuệ cổ nhân: Mất con vẫn không hoảng hốt
(Tranh minh họa: Bảo tàng Cố Cung Quốc gia Đài Loan, Public Domain)

Sử sách ghi chép rằng Vương Thiều là một danh tướng thời Bắc Tống, khi gặp sự cố thì không hề hoảng hốt, lại rất độ lượng.

Thời Vương Thiều sống ở kinh thành, vào tiết Nguyên Tiêu năm nọ, con trai thứ 13 của ông là Vương Thải mới 5 tuổi đội một chiếc mũ cườm, được gia nhân cõng ra phố xem hoa đăng. Trên phố biển người đông đúc, tiếng kèn sáo vang động, quang cảnh hết sức náo nhiệt, gia nhân trong một phút sơ suất đã không thấy Vương Thải đâu nữa.

Khi gia nhân quay về báo tin, cả nhà đều kinh hãi bất an, muốn lập tức báo quan nhưng Vương Thiều lại nói: “Nếu là đứa con khác của ta bị thất lạc thì nhất định phải báo quan tìm kiếm, nhưng hiện giờ là đứa con trai thứ mười ba, nó nhất định sẽ tự mình trở về”.

Biểu hiện của Vương Thiều hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn người nhà thì ai nấy đều thấp thỏm lo lắng.

Qua mười mấy ngày sau có một vị quan thái giám đến nhà Vương Thiều tuyên chỉ, rằng Hoàng đế ban thưởng cho Vương Thiều một con tê giác vàng để trấn an, rồi bế Vương Thải từ trên kiệu xuống trả lại cho Vương Thiều, gia nhân thảy đều vui mừng khôn xiết.

Chuyện là ngày hôm ấy khi gia nhân cõng Vương Thải ra khỏi cửa thì có kẻ gian để mắt đến phục sức trên người đứa bé, liền đi theo sau, nhân lúc đám đông hỗn loạn đã bế Vương Thải lên vai đi ra khỏi thành.

Vương Thải phát hiện người cõng mình là một kẻ lạ mặt bèn gỡ chiếc mũ cườm xuống giấu vào trong ngực, khi đến cổng thành có mấy cái kiệu đi ngang qua Vương Thải, Vương Thải vươn tay ra níu lấy rèm kiệu hô lớn: “Có trộm!”. Kẻ gian vội quăng Vương Thải xuống đất rồi tháo chạy thoát thân.

Người ngồi trong kiệu là một viên thái giám đang chuẩn bị vào cung, nhìn thấy Vương Thải mặt mũi khôi ngô tuấn tú liền ôm vào lòng rồi cùng nhau đi diện kiến Hoàng đế Tống Thần Tông.

Tới nơi, Hoàng đế hỏi: “Ngươi là con cái nhà ai?” Vương Thải đáp: “Thần họ Vương, là tiểu nhi tử của cha Vương Thiều”. Nói rồi Vương Thải thuật lại hết sự việc đã xảy ra.

Hoàng đế thấy đứa bé mặt mày thanh tú, ăn nói mạch lạc liền tấm tắc khen: “Vương Thiều thật có một đứa con ngoan”.

Tống Thần Tông đã lưu Vương Thải lại trong cung và truyền cho cung nhân đến gặp đứa bé để được điềm lành sinh con trai.

Mười mấy ngày sau khi vụ án được phá xong, Vương Thải được đem trả về cho Vương Thiều.

Theo “Câu chuyện lịch sử: Vương Thiều gặp sự cố không hoảng hốt
Đăng trên ChanhKien.org
Tác giả: Nhã Khách

Xem thêm:

Mời xem video: