Công việc của tôi đem lại cơ hội cho tôi tiếp xúc với rất nhiều người, đủ mọi tầng lớp, hoàn cảnh, trong đó có những người khuyết tật.

Tiếp xúc với những người khuyết tật đang vượt lên số phận và sống cuộc đời có ý nghĩa, tôi rất cảm phục họ và người mẹ, người bố trong gia đình đã đồng hành cùng con.

Thông thường, trong đời sống ta thấy khi ta ốm yếu, khó chịu, gặp chuyện không may, ta sẽ cảm thấy bực dọc, cáu bẳn, oán trách, giận cá chém thớt, phản ứng tiêu cực với người xung quanh để thỏa mãn cái tôi, thỏa mãn cảm xúc của cá nhân mình.

Rất nhiều người như vậy đã sống cau có, khép kín, thậm chí là thù địch với người xunh quanh hoặc trong chính gia đình mình.

Tức là họ không thể sống hạnh phúc và vui với hạnh phúc của người khác. Họ muốn cả thế giới đau khổ giống như họ.

Chính vì vậy, tôi cho rằng cái vĩ đại, lớn lao nhất ở những người mẹ có con khuyết tật, những người có hoàn cảnh không may mắn, những người đã và đang đau khổ là ở chỗ trong khi họ khổ sở, họ vẫn thương yêu người khác, vui với hạnh phúc của người khác, thậm chí cố gắng làm cho người khác hạnh phúc.

Họ đã tự giải phóng họ ra khỏi nỗi đau và bất hạnh mà họ đã phải gánh chịu từ số phận nghiệt ngã.

Và đây cũng là điểm đáng học hỏi nhất từ họ – Thứ mà những người khỏe mạnh, thông minh, sáng láng, thậm chí là giàu có, có bằng cấp cao chưa chắc đã có được.

Họ xứng đáng được kính trọng vì điều đó.

Nguyễn Quốc Vương

Đăng lại từ Facebook Tác giả, dịch giả Nguyễn Quốc Vương

Xem thêm cùng tác giả, dịch giả:

Mời xem video: