Vu Lan ngạt ngào hương thị

Sau ba tháng hè chạy nhảy khắp đó đây, những buổi học đầu của năm học mới ở trường làng khi mô cũng vui. Bài vở chưa nhiều, những câu chuyện trong hè được kể thích thú. Thỉnh thoảng từ hộc bàn của ai đó thoảng lên hương thơm của trái thị chín… Chỉ cần một trái thôi giấu ở trong cặp để dưới hộc bàn thì hương thị cũng đã thoảng thơm khắp lớp học.

Ở quê tôi ít nhà nào trồng thị, có lẽ do lời đồn là cây thị có nhiều tinh ma trú ngụ do lá cành rậm rạp và đặc biệt là do hương thơm quyến rũ khi trái thị chín tới. Vì thế nên thị chỉ được trồng trong sân đình chùa hay các nhà thờ họ tộc.

Theo trí nhớ của tôi, thì những cây thị sum suê nhất ở làng là ở họ Lê Ngọc và họ Trương. Hồi trước lũ con nít xóm tôi có tiếng là leo trèo giỏi nhất làng, không chừa cây cổ thụ mô nhưng đố đứa nào dám leo cây hái thị. Những trái thị chín được mang đến lớp là những trái chín rụng vào buổi sáng sớm hoặc buổi trưa và mấy đứa may mắn đi qua nhìn thấy mà chui hàng rào vô lượm.

Đúng như lời của cổ tích, trái thị chỉ để ngửi chứ không nên ăn, bởi vị của nó nhạt nhạt xải xải. Nhưng cầm ngửi lâu rồi cũng chán chê nên phải ăn và ăn xong còn lấy hột thị mài đi để đeo vào cổ chơi còn vỏ thị thì làm thành hình ngôi sao mà dán lên vách nhà… Có lẽ mùi thị là mùi quyến rũ nhất trong tất cả các loại trái cây. Tuổi thơ mình có được trái thị là chuyền tay nhau mà hít hà. Có đứa còn dọa hít nhiều quá sẽ bị sứt môi (?)

Có lần lên chùa Tây Thiên – Huế vào dịp rằm Vu Lan gặp mùa thị đang chín, trái treo vàng cả cây và rụng khắp sân, tỏa cả một trời hương thơm. Hương thị nao nao làm lòng tôi xao xác nhớ tuổi thơ, nhớ Mạ! Nhớ những buổi chiều tà ra ngồi ngã ba đầu xóm chờ Mạ đi chợ Mỹ Chánh về trên đôi triêng gióng có mấy trái thị, mấy chùm dâu hay một miếng mít vừa chín tới.

Sáng nay ngang chợ gặp một mẹt trái thị vàng tươi hương thơm ngào ngạt, hương thị thầm nhắc rằng mùa Vu Lan đang về…

Lê Phi Tân
Đăng lại có chỉnh sửa từ bài viết cùng tên trên Kết Nối Huế Thương

Xem thêm: