Một lời khen ngợi đúng lúc sẽ thức dậy tiềm năng vô hạn của một người và cũng để họ lan tỏa điều tốt đẹp này đến những người xung quanh họ.

khen ngợi
(Ảnh minh họa: Twinsterphoto/ Shutterstock)

“Ngu ngốc, vô dụng!”, trên đường phố, một người mẹ nói lớn một cách quyết liệt để dạy dỗ đứa con trai chừng 6, 7 tuổi của mình khi cậu bé nằng nặc muốn bỏ đi. Giọng nói của bà mẹ lớn đến mức những người qua đường gần đó cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Vì vậy mà cậu bé đành phải im lặng quay trở lại với mẹ, cúi đầu và dán mắt xuống đất.

Đây chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đôi khi, chính điều ấy sẽ đọng lại trong lòng người ta rất lâu. Một số từ, có lẽ chỉ đơn giản là ai đó ngẫu nhiên nói ra, cũng không có ý nghĩa đáng kể gì với họ nhưng chúng lại có thể có tác động nặng nề đối với người khác, đặc biệt là người nghe. “Ngu ngốc, vô dụng!” Có lẽ nó sẽ văng vẳng bên tai người nghe mãi mãi.

Và dưới đây là một câu chuyện khác…

Những năm trước, ông Green biết một nhà văn chuyên nghiệp tên là Malcolm 48 tuổi, người đã có một sự nghiệp nhà văn xuất sắc trong 24 năm và nghe được một câu chuyện có thật về chính nhà văn này.

Nhà văn Malcolm cho biết khi còn nhỏ ông vốn là một đứa trẻ rất rụt rè và nhút nhát, ít bạn bè, thiếu tự tin và luôn cảm thấy mình không thể làm được gì nên nỗi. Một ngày tháng 10/1965, cô Brown, giáo viên tiếng Anh ở trường cấp 2 của ông, giao một bài tập cho lớp, yêu cầu các học sinh đọc tiểu thuyết của Harper Lee, sau đó viết một đoạn văn bằng lời của chính mình ở cuối cuốn tiểu thuyết. Cậu bé Malcolm về nhà và hoàn thành bài tập cẩn thận, sau đó nộp nó cho cô Brown. Giờ đây, ông không thể nhớ những gì mình đã viết và những gì cô Brown đã nhận xét lúc đó. Tuy nhiên, ông nhớ rất rõ và sẽ không bao giờ quên 4 từ mà cô đã viết bên lề bài luận của mình: “Viết được rất khá!”. Đó chính là 4 từ đã thay đổi cả cuộc đời sau này của ông.

“Khoảng thời gian trước khi tôi nhận được 4 từ này, tôi không biết mình là ai hoặc mình có thể làm được gì trong tương lai”, nhà văn Malcolm nói, “Mãi cho đến khi đọc bài đánh giá của cô Brown, tôi mới có được tự tin. Ngày hôm đó, khi về nhà, tôi đã viết một câu chuyện nhỏ khác về những điều mà tôi luôn mơ ước làm được nhưng lại không tự tin rằng mình có thể làm được.” 

Thời đó, trong thời gian rảnh rỗi, cậu học trò Malcolm đã viết nhiều truyện ngắn, mỗi lần như vậy cậu đều mang tác phẩm của mình đến trường để gửi cô Brown xem. Và sau đó, cô Brown sẽ đưa ra một đánh giá đầy cảm hứng, nghiêm túc và chân thành dành cho những tác phẩm trẻ thơ này. “Những gì cô ấy làm chính xác là những gì tôi cần vào thời điểm đó”, nhà văn Malcolm nói.

Chẳng bao lâu sau, cậu bé được bổ nhiệm làm biên tập viên của tờ báo ở trường, điều này đã mang lại cho cậu sự tự tin và mở rộng tầm nhìn. Đó là cách mà cậu bé Malcolm đã bắt đầu cuộc sống thành công và trọn vẹn của mình. 

Nhà văn Malcolm tin chắc rằng tất cả những gì ông có bây giờ sẽ không tồn tại nếu không có 4 từ quan trọng “Viết được rất khá!” mà cô Brown đã viết bên lề bài luận của ông lúc đó.

Vào ngày kỷ niệm 30 ra trường, nhà văn Malcolm đã trở lại trường và thăm cô Brown lúc này đã nghỉ hưu. Ông nói với cô Brown rằng chính 4 từ quan trọng ấy đã mang lại cho ông sự tự tin và can đảm, khiến ông trở thành một nhà văn thành công.

Ông cũng kể với cô Brown về câu chuyện của mình, rằng ông đã gặp một cô gái trẻ, người thường học đến khuya để có được bằng trung học. Sau đó, cô đến văn phòng của ông cùng với chứng chỉ tốt nghiệp để xin một lời khuyên từ ông, bởi vì cô tin rằng một nhà văn lớn có thể giúp đỡ mình. Ông Malcolm đã truyền sự tự tin và lòng can đảm mà ông có được từ cô Brown cho cô gái trẻ, người hiện là nhà văn và cũng là vợ của ông.

Cô Brown đã vô cùng xúc động về câu chuyện này. “Vào thời điểm đó, tôi tin rằng cô Brown cũng nhận ra rằng chính cô đã mang lại cho tôi và vợ tôi một ảnh hưởng sâu sắc và lâu dài như thế nào,” nhà văn Malcolm nói.

“Ngu ngốc, vô dụng!”

“Viết được khá lắm!”

Một câu nói đơn giản nhưng có thể thay đổi cuộc đời của một người.

Windy/ Vision Times

Xem thêm: