Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tàn phá Thần Châu và gây họa hại cho mảnh đất Trung Hoa đã 100 năm. Một “nhóm quần chúng” chưa bao giờ được đăng ký chính thức hoặc đăng ký với bất kỳ cơ quan chính phủ nào, lại có thể phung phí những gì họ muốn từ ngân khố quốc gia. Khi một tổ chức bạo lực tà ác như quỷ dữ đã bước qua sinh nhật lần thứ 100 của mình, đây là một nỗi ô nhục cho người dân Trung Quốc cũng như cho toàn nhân loại.

Bài viết của Tiến sĩ Tạ Điền là giảng sư tại Trường Kinh doanh Aiken, Đại học Nam Carolina, Hoa Kỳ.

id13061557 2021 07 01 152304 600x400 1
Trong lễ kỷ niệm 100 năm thành lập ĐCSTQ ngày 1/7, ông Tập Cận Bình, chủ tịch ĐCSTQ đã có bài phát biểu trên cổng thành Thiên An Môn. Một số chuyên gia mô tả bài phát biểu này giống một bài điếu văn. (Ảnh chụp màn hình video, Epoch Times ghép ảnh)

Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập ĐCSTQ là lễ kỷ niệm theo phong cách Bình Nhưỡng tiêu chuẩn, cộng thêm máu tanh riêng có của ĐCSTQ. Khắp nơi đều là những mảng màu đỏ như máu, cùng những mảng màu xám xịt, trông như một bóng ma lừng lững thật rùng rợn. Đây chính là sự tái hiện của chủ nghĩa toàn trị và mỹ học phát xít.

Trong buổi biểu diễn, lá cờ đảng đỏ như máu của ĐCSTQ nghiêng ngả mọc lên từ đám đông bị bao vây bởi những bóng ma lừng lững trong bầu không khí gần như tối tăm. Những người từng đọc tác phẩm “Faust” của Goethe, một nhà văn lớn của Đức, hẳn sẽ nhận ra ngay đây là sự tái hiện của cảnh địa ngục.

Tất nhiên, bản thân ĐCSTQ biết rằng họ là một chính phủ bất hợp pháp, nên Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) đã không dám phát sóng tất cả các sự kiện lớn trong lễ kỷ niệm 100 năm thành lập đảng. Các lễ kỷ niệm tại Quảng trường Thiên An Môn cũng vậy. Đài CCTV của ĐCSTQ đã không thể đưa ra lý do cho việc này.

Người dân Bắc Kinh thậm chí còn không được phép nấu bữa sáng vào ngày này. ĐCSTQ thà cung cấp cho họ phiếu ăn miễn phí còn hơn. Bởi ĐCSTQ sợ rằng một thứ gì đó như một vụ nổ bình gas có thể làm gián đoạn lễ kỷ niệm của họ.

Các biện pháp ngăn chặn khác nhau dường như điên cuồng và lố bịch, và chỉ có thể được diễn đạt một từ duy nhất, đó là “sự khiếp sợ” của ĐCSTQ. Tại Đại hội kỷ niệm 100 năm thành lập ĐCSTQ, trận chiến trong “Ngày Quốc khánh” của ĐCSTQ trước kia được trình diễn lại, làm nổi bật bộ mặt như một tên trùm cướp nước của mình.

Điều đáng được quan tâm đặc biệt là trong những năm gần đây, ĐCSTQ thường xuyên lấy việc “Thực hiện sự hồi sinh vĩ đại của dân tộc Trung Hoa” làm khẩu hiệu của mình. Thậm chí họ còn coi đây là sứ mệnh của ác đảng này. ĐCSTQ liên tục tẩy não trên các kênh truyền thông, trong các bài phát biểu của lãnh đạo đảng và các tuyên truyền tẩy não trong nội bộ. Khẩu hiện này đã được sử dụng làm khẩu hiệu tuyên truyền mới.

Trong bài phát biểu kỷ niệm của mình, ông Tập Cận Bình nói: “ĐCSTQ đoàn kết và lãnh đạo nhân dân Trung Quốc trong mọi cuộc đấu tranh, mọi hy sinh và mọi sáng tạo. Hết thảy đều hướng về một chủ đề: Thực hiện sự hồi sinh vĩ đại của dân tộc Trung Hoa.”

Có thật như vậy không? Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc. Mục đích ban đầu của những người Cộng sản chẳng phải là “giải phóng toàn nhân loại”“hiện thực hóa chủ nghĩa cộng sản trên thế giới” hay sao? Từ khi nào ĐCSTQ, với tư cách là chế độ cộng sản lớn cuối cùng, đã thay đổi đường lối, thay đổi diện mạo của mình, coi việc “hồi sinh dân tộc Trung Hoa” như tôn chỉ? “Sự hồi sinh” ở đây nghĩa là gì?

Tất nhiên, “sự hồi sinh” này ngụ ý rằng Đảng cộng sản trước kia đã từng rất vĩ đại và hùng mạnh, nhưng sau đó đã suy tàn, và bây giờ nó cần được hồi sinh và cần được trở nên hùng mạnh hoặc vĩ đại trở lại. Trong lịch sử, nền văn minh 5.000 năm của dân tộc Trung Hoa, quả thực là nền văn minh vĩ đại và hùng mạnh nhất trên thế giới.

Tuy nhiên, những tháng năm huy hoàng trong quá khứ này đều đạt được dưới “xã hội phong kiến ​​thị tộc”, “chế độ phong kiến ​​gia trưởng”, “quyền lực tập trung”, “chế độ quân chủ chuyên chế” và “hệ thống đế vương” bị ĐCSTQ bôi nhọ. Đây phải chăng là sự hồi sinh mà ĐCSTQ muốn khôi phục?

Ngoài ra, ĐCSTQ muốn “hồi sinh” dân tộc Trung Hoa, phải chăng là vì phục vụ lợi ích của một quốc gia và một dân tộc duy nhất? Điều này chẳng phải đã vi phạm mục tiêu toàn cầu và mục tiêu cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản hay sao?

Ông Tập Cận Bình nói rằng không có ĐCSTQ, sẽ không có Trung Quốc Mới, và sẽ không có “Sự hồi sinh vĩ đại của dân tộc Trung Hoa.” Không có gì ngạc nhiên khi ĐCSTQ đã tự tô son trát phấn cho bản thân, lừa dối thế giới về tính hợp pháp trong việc cai trị của mình. Nhưng sau 100 năm tội ác chồng chất, ĐCSTQ có muốn từ bỏ cách mạng vô sản và việc hiện thực chủ nghĩa cộng sản hay không?

Điều này chỉ đơn giản là một sự thay đổi phương hướng, hay là một sự phản bội chủ nghĩa cộng sản thôi sao? Hay ĐCSTQ đang kết hợp chủ nghĩa quốc tế, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi để tạo ra một con quái vật cộng sản mới?

Dân tộc Trung Hoa không những không đạt được “sự hồi sinh vĩ đại” dưới sự thống trị của ĐCSTQ. Trên thực tế, với 1,4 tỷ dân, Trung Quốc đã trở thành một mối đe dọa to lớn đối với toàn thế giới và nhân loại. Ví như cướp bóc điên cuồng và vơ vét tài nguyên của nhân loại, gây ô nhiễm môi trường trái đất của con người từ không gian và vùng biển, cho đến tất cả các quốc gia trên thế giới.

Đồng thời ĐCSTQ hết lần này đến lần khác, liên tục phá vỡ những giới hạn của đạo đức của xã hội nhân loại, hủy hoại chính tín, đức tin vào thần và thế giới tâm linh của con người. Ngoài ra đảng này còn biến xã hội Trung Quốc thành địa ngục của sự sùng bái đồng tiền, khát máu, bất công và mưu hại lẫn nhau, v.v. Những ví dụ như vậy nhiều không tả xiết.

Tất nhiên cần phải có sự trỗi dậy thực sự của dân tộc Trung Hoa. Đây cũng là một khái niệm tốt, bởi tất cả các quốc gia trên thế giới đều đã trải qua nhiều thăng trầm. Với sự thay đổi của vạn vật, sự vô thường tại nhân gian, đặc biệt là cùng với sự biến hóa của các hiện tượng, nhiều dân tộc cổ đại đã từng phát triển, trỗi dậy, suy tàn và diệt vong.

Từ khi công nghiệp hóa, người Trung Quốc và Châu Á tụt hậu so với Châu Âu và Âu Mỹ. Hiện giờ người Trung Quốc cũng đã học được công nghệ của công nghiệp hóa. Ngoài ra, người Trung Quốc không hề ngốc nghếch, lười biếng, nên không khó để bắt kịp các Quốc gia phát triển phương Tây. Trên thực tế, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore,… đều đã cho thế giới thấy rằng người dân Đông Á hay Đông Bắc Á có thể bắt kịp, thậm chí vượt phương Tây về hệ thống chính trị, sức mạnh kinh tế và sự phát triển xã hội.

Tuy nhiên, việc “Phục hưng Trung Hoa” trong mắt ĐCSTQ không phải là một sự trỗi dậy hòa bình, văn minh và có thiện chí, mà là một thách thức và mối đe dọa đối với cộng đồng quốc tế. ĐCSTQ cũng tạo cho cộng đồng quốc tế một ấn tượng rằng Trung Quốc và người dân Trung Quốc, có nhiều khả năng sẽ nổi lên như một “hiểm họa màu vàng”, gây ra mối đe dọa cho toàn bộ thế giới loài người.

Sự bành trướng kinh tế và tài nguyên của ĐCSTQ, thái độ của họ đối với dịch bệnh và virus, tâm thái của họ trong các tranh chấp ở Biển Đông, sự hung hăng trong việc xuất khẩu những ý tưởng xấu xa của chủ nghĩa cộng sản, và chính sách ngoại giao sói chiến trong lĩnh vực ngoại giao,… hết thảy đều cho thấy sự nổi dậy của một đế chế tà ác. Đây không phải là sự trỗi dậy của chính nghĩa, sự thiện lương và văn minh.

Ông Tập Cận Bình nói rằng nhằm “thực hiện sự trỗi dậy vĩ đại của dân tộc Trung Hoa”, ĐCSTQ đã đoàn kết và lãnh đạo nhân dân Trung Quốc, hy sinh xương máu và kiên cường bất khuất, “tạo ra những thành tựu to lớn của cuộc cách mạng dân chủ mới.” Thật là những lời lộng ngôn!

“Cuộc cách mạng dân chủ mới” theo cách nói của ĐCSTQ, là một khái niệm giai đoạn lịch sử do nhà lãnh đạo ĐCSTQ Mao Trạch Đông tạo ra. Khái niệm này dùng để chỉ giai đoạn từ cuộc vận động ngày 4/5/1919 đến việc ĐCSTQ cướp chính quyền năm 1949. Đó là một cuộc cách mạng do ĐCSTQ lãnh đạo chống lại chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa phong kiến ​​và chủ nghĩa tư bản quan liêu (hay còn được gọi là “3 ngọn núi lớn”).

Tuy nhiên, những gì ĐCSTQ hiện đang làm là cố gắng trở thành một đế chế cộng sản mới, khôi phục thể chế phân chia quyền lực ​của các nhóm lợi ích do Đảng Cộng sản nắm quyền. Đồng thời tận dụng triệt để chế độ lai tạp giữa “chủ nghĩa tư bản quan liêu”, “chủ nghĩa tư bản độc quyền” và “thân hữu của chủ nghĩa tư bản.”

Tập đoàn lợi ích mới của ĐCSTQ là hoàng đế mới, lãnh chúa phong kiến ​​mới và cũng là những nhà tư bản mới. Theo logic riêng của ĐCSTQ và “thành tích” của chính họ, nếu việc chiếm đoạt quyền lực của ĐCSTQ cách đây 70 năm là hợp pháp và đáng khen ngợi, thì họ nên cho phép người dân Trung Quốc vùng lên và lật đổ chính quyền ĐCSTQ ngay lúc này!

Ông Tập Cận Bình cho rằng để “thực hiện sự trỗi dậy vĩ đại của dân tộc Trung Hoa”, “ĐCSTQ đã đoàn kết và lãnh đạo nhân dân Trung Quốc, giải phóng tư tưởng, đi trước đón đầu và tạo ra những thành tựu to lớn trong công cuộc cải cách, mở cửa và hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa.” Đây cũng là một lời nói dối không chớp mắt.

“Cuộc cải cách và mở cửa” của ĐCSTQ thực chất là dùng chủ nghĩa tư bản để cứu chủ nghĩa xã hội. Họ buộc phải thừa nhận sự thất bại của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản ở Trung Quốc. Ngày nay, ĐCSTQ đang sử dụng những “thân hữu của chủ nghĩa tư bản” chuyên tham nhũng và tàn ác, nhằm tiêu hao tài sản của người dân Trung Quốc.

Khi chiếm đoạt và lạm dụng khẩu hiệu “Sự trỗi dậy vĩ đại của dân tộc Trung Hoa”, kỳ thực ĐCSTQ đang muốn biến một sự thật ngày càng rõ ràng và được thế giới công nhận rằng “ĐCSTQ không phải là Trung Quốc” thành “ĐCSTQ là Trung Quốc”, “ĐCSTQ đại diện cho Trung Quốc”, “ĐCSTQ đại diện cho lợi ích của nhân dân Trung Quốc”, tức là một khẩu hiệu phản động với hàm ý “Ba đại diện”.

Hơn nữa, ông Tập Cận Bình đã miêu tả ĐCSTQ như một vị cứu tinh trong bài phát biểu của mình, đấu tranh chống lại “áp bức trong và ngoài nước”: “Nhân dân Trung Quốc sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ thế lực nước ngoài nào bắt nạt, đàn áp hoặc nô dịch chúng ta”, ông nói thêm. “Ai vọng tưởng làm điều này chắc chắn sẽ phải đổ máu trước Vạn Lý Trường Thành bằng thép được xây dựng bằng máu thịt của hơn 1,4 tỷ người Trung Quốc.”

Điều mọi người cần đặt câu hỏi cho ĐCSTQ là, ý các bạn nói “chúng ta” rốt cuộc là đang nói về ai? Là tập đoàn cầm quyền của ĐCSTQ hay nhân dân Trung Quốc? Giống năm xưa,  Mao Trạch Đông, lãnh đạo ĐCSTQ, từng nói: “Thế giới là của các bạn và là của chúng ta. Nhưng suy cho cùng, vẫn là của các bạn.”

Mọi người ban đầu nghĩ rằng “các bạn” là chỉ những người trẻ tuổi ở Trung Quốc. Nhưng sau đó người ta mới biết rằng Mao Trạch Đông đang ở Đại học Moscow, và nói chuyện với hàng ngàn sinh viên đang học ở Liên Xô và con cái của các cán bộ cấp cao của ĐCSTQ.

“Vạn lý trường thành bằng thép được xây dựng bởi hơn 1,4 tỷ người Trung Quốc” của ông Tập Cận Bình là việc trói chặt 1,4 tỷ người dân Trung Quốc vào ‘chiến xa’ của ĐCSTQ. Họ sẽ trở thành bức tường đồng, bức tường sắt bằng thịt người, làm con dê thế tội thay cho ĐCSTQ.

ĐCSTQ đã trải qua 100 năm, quả thực đã đến lúc phải kết thúc sinh mệnh này, và ĐCSTQ sẽ sớm suy tàn. Bà Thái Hà, cựu giáo sư Trường Đảng Trung ương, gần đây đã đăng một bài báo bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh trên trang web của Học viện Hoover ở Hoa Kỳ. Bà chỉ ra rằng ĐCSTQ là một con hổ giấy, mặc dù có tham vọng đáng kinh ngạc, nhưng chỉ như thùng rỗng kêu to. Chế độ ĐCSTQ sẽ sụp đổ đột ngột và Hoa Kỳ nên có một kế hoạch.

Những lời nhắc nhở như vậy là rất kịp thời. ĐCSTQ trói buộc người dân vào công cuộc “trỗi dậy vĩ đại của dân tộc Trung Hoa”, nhưng lại kìm hãm không gian phát triển của người dân Trung Quốc trong thời kỳ hậu Cộng sản. “ĐCSTQ không phải là Trung Quốc”, sự trỗi dậy của ĐCSTQ là một thảm họa cho nhân loại, và sự trỗi dậy của Trung Quốc không liên quan gì đến ĐCSTQ.

Làm sáng tỏ và phổ biến rõ ràng những nghi ngờ về khái niệm này là điều mọi người phải làm.

Tạ Điền, Epoch Times

Xem thêm: